TRUYỆN THẬT NGẮN
Từ Thức
Tại sao viết truyện ngắn ? Bởi vì không có hơi sức, khả năng viết truyện dài.
Tại sao viết truyện thật ngắn ? Bởi vì không còn hơi sức, khả năng viết truyện ngắn
Tại sao ngưng viết truyện thật ngắn ? Bởi vì…
THO’
Mỗi lần nghe mẹ nói bố thích cái này, bố ưa cái nọ, mỗi lần thấy mẹ, như một pho tượng, ngồi đó nhưng ở đâu đâu, cô con gái nghĩ đến một câu thơ Đường, không nhớ của ai. ‘’Nắm xương trắng nằm đó, bên đường, nhưng nơi quê xa, người cô phụ vẫn ngồi bên cửa sổ, chờ chồng ‘’
NHẠC
Lần đầu bà thấy chồng khóc. Tại sao đàn ông che dấu khi nhỏ nước mắt. Một người đàn ông khóc là một người đàn ông thật nhất, đẹp nhất, đàn ông nhất
Ba giờ sáng, bà chợt thức dậy, thấy ông ngồi đầu giường nghe nhạc.
Đêm xứ Mỹ tê lạnh, thê lương, không rực rỡ nắng, êm đềm, thơ mộng, như Vỹ Dạ, Tràng Tiền. Bên kia đường, vườn ai không ‘’mượt quá xanh như ngọc’’
Mấy đứa con nói với nhau khi thấy ông vui : bố sắp kể chuyện Huế; khi ông ngồi, im như thóc: bố đang mơ Huế.
Ông ngồi đầu giường, để nhạc thật nhỏ cho vợ ngủ. Tiếng đàn bầu thánh thót đệm tiếng ca Ngọc Hạ. Ai về Bến Ngự cho ta nhắn cùng…Ông ngồi, lưng như còng hơn, giọt nước mắt chẩy trên đôi má hóp
MẸ
Bà mẹ, bình thường hiền như bụt, không dám lấy tay đập muỗi, sợ sát sinh, soã tóc ngồi trước hiên, tay lăm le con dao chặt củi:
-Ruộng vườn chúng mày cướp hết rồi, còn cái lều cho mẹ con tao chui ra, chui vào. Đứa nào vào, tao chém !
Không đứa nào dám vào. Làm cách mạng, cướp của giết người, nhưng sợ chết. Chúng chờ khi bà ngủ…
CON
Trong khi mẹ lúi húi trong bếp, cu Tý loay hoay chơi với mấy cái nút chai ngoài cửa. Khi xong nồi cá kho, mẹ không thấy bóng con . Cả tháng nay cả nhà vẫn nháo nhác đi kiếm.
Bên kia biên giới, có người xoa đầu cu Tý, sau khi khám xét cơ thể , khen nội tạng thằng nhỏ rất tốt, chắc chắn là được giá.
Truyện ngắn
TÔI
Nga hẹn sẽ gọi khi trở về Paris . Tôi có thói quen không trả lời điện thoại vì, với đàn ông, nói chuyện qua điện thoại là một cực hình, câu chuyện không ra khỏi ''oui, non, ờ, vậy hả ?, OK'', nhưng ngày đó ngồi, nằm, đi lại, đánh răng hay tắm rưả, lúc nào cũng rình chuông điện thoại.
Suốt ngày Nga không gọi. Gọi, Nga không trả lời.
Đâm lo. Đời sống thiếu gì những bất trắc. Hôm qua truyền hình loan tin một trực thăng rớt xuống một tiệm ăn . Một xe lửa trật đường rầy . Những người đàn bà bị bắt cóc khi chạy jogging, xác tìm thấy trong bụi cây. Hàng trăm người ở Á Châu lăn ra chết vì ăn lẹ, nghẹn cơm.
Đi ra đi vào không yên, bồn chồn, lửa đốt trong bụng.
Gởi cho Nga. một SMS, vẫn không thấy tăm hơi. Nga. ở trong một tình trạng không thể xử dụng điện thoại di động ?
Mở laptop, tính viết cho N một e–mail. Ngạc nhiên thấy hộp thư trống, không nhận được một cái mail nào. Tôi có chân trong hai ba nhóm, hoặc hoạt động nhân quyền , hoặc trao đổi văn hóa vớ vẩn, mỗi ngày nhận được hai ba chục e–mails, chưa kể tin tức bạn bè, hay quảng cáo của những anh muốn bán nhà, bán xe, bán thuốc hôi nách, bổ tim, trị tiểu đường. Mỗi ngày, lướt qua những cái tựa, xóa bỏ không xuể những cái mails vô thưởng vô phạt.
Hôm nay , tuyệt nhiên không có một nửa cái mail. Kiểm soát, laptop chạy bình thường. Gọi cho một người trong nhóm, anh ta cho hay là vẫn nhận được hàng chục cái mails như mọi bữa.
Xuống dưới hall, mở hộp thư. Trống trơn, không có cả một tờ quảng cáo pizza hay thịt đông lạnh. Hôm nay thứ Năm, đáng lẽ hộp thư đầy những tuần báo : L’ Obs, Le Point, L’Express…
Ghé qua người gác-gian ( gardien ), hỏi người phát thư đã tới chưa, anh ta nói y đã qua từ sáng sớm. Và hỏi lại : Ông là résident ( người cư ngụ ) ở đây ? Nói anh đùa có duyên tệ, tôi ở đây từ mười năm nay. Monsieur Tran, lầu bốn. Ngày nào tôi không gặp anh ta ở hall, trong thang máy, bonjour, bonsoir..Noël nào cũng không quên một bao thư tiền lì xì Giáng sinh, merci loạn cào cào. Nhưng anh gác gian trố mắt nhìn, bỡ ngỡ.
Trở lên phòng , tính gọi điện thoại cho một người bạn, kể những chuyện kỳ cục từ sáng, nhưng cả điện thoại di động lẫn điện thoại nhà đều bị cúp, im ỉm như những củ khoai tây.
Mặc vội quần áo, ra văn phòng của hãng điện thoại Orange.
Cô nhân viên Orange coi cái điện thoại di động của tôi, đưa lên tai nghe, lắc đầu, thay batterie, lắc đầu. Nói : xin ông cái " carte d’identité " ( I.D ) tôi coi hồ sơ xem sao. Mở ví, không thấy thẻ kiểm tra. Không thấy giấy tờ gì, kể cả bằng lái xe, thẻ bảo hiểm nhân sinh, danh thiếp.
Viết tên, họ, địa chỉ , số điện thoại , đưa cho cô Orange. Cô ta cầm tờ giấy, lúi húi tra khảo cái computer, cuối cùng ngẩng lên, hỏi:
- Ông có chắc ngày sinh tháng đẻ là ngày này ?
- Đó là điều duy nhất tôi chắc chắn.
- Không thấy tên ông trong danh sách Orange.
Tôi nói cô nói đuà, tôi ở Orange từ tám năm nay, tháng nào cũng trả tiền sòng phẳng, mặc dù Orange chém vô tội vạ. Có hồi tôi ở Stockholm cả tháng, quên điện thoại di động ở nhà, lúc về vẫn trả tiền điện thoại như một người đàn bà lắm điều. Như một người đàn bà.
Cô Orange chỉ cái écran , nói: ông coi, có mấy chục Ông Trần, không có tên của ông, tôi thử tìm bằng ngày sinh tháng đẻ, cũng không có ông.
Muốn xách cổ cô Orange, quẳng qua cửa sổ, nhưng thấy cái vẻ thực thà, hiền lành của cô ta, lại tha. Vả lại, nhà không có cửa sổ và cô ta nặng ít nhất 90 kí.
Ra điện thoại công cộng, muốn gọi cho bất cứ ai, nhưng không nhớ một số điện thoại nào, trừ số của Tuân, thằng em họ
Chợt nhớ là cả năm nay không liên lạc với Tuân. Hùng hục đuổi theo đời sống, quên cả đời sống. Chúi mũi vào Internet, sống đời sống ảo, quên đời sống thực. Trao đổi, tâm sự với những người chưa hề gặ, quên béng những người chung quanh, quên chính mình.
Tuân nói đang bận quá, hứa sẽ xách xe tới nhà khi xong chuyện.
Trên đường về nhà, ghé tiệm café vẫn ngồi la cà mỗi sáng. Cô hàng café, bình thường thấy mặt là mang café ra, hỏi : ông muốn uống gì ? Trả lời, khó chịu: "comme d’hab" ( như thường lệ ). Cô ta cười duyên: nghĩa là ? Nổi sùng, gào từng chữ : "Comme d'hab. Une noisette !, u-ne-noi-set-te ! "( café pha vài giọt sữa )
Về nhà, mở laptop, tính coi lại hộp thư. Máy đòi danh tính và mật mã. Đánh đi đánh lại hàng chục lần, vẫn một câu trả lời ương ngạnh. Không có tên và mật mã của ông trong Google.
Năm giờ chiều, có người bấm chuông ngoài cửa. Tuân. Mừng quá, mở cửa. Tuân thấy tôi, bối rối :
Xin lỗi ông. Tôi lầm nhà. Tôi tưởng đây là nhà ông anh tôi.
Vào all articles. Rà qua hết lượt tìm bài muốn đọc.Thấy chuyện thật ngắn đúng ý. Đọc thử xem thật ngắn đến đâu. Đọc bá thở mới hết!